Dịch vụ “vợ tạm, chồng hờ” tại Indonesia: Sự phát triển gây tranh cãi trong du lịch Puncak

Puncak, một điểm đến du lịch nổi tiếng tại miền Tây Indonesia, đang gây nhiều tranh cãi khi dịch vụ “vợ tạm, chồng hờ” trở thành một ngành công nghiệp ngầm, phát triển mạnh mẽ. Những cuộc hôn nhân ngắn hạn này, dù chỉ tồn tại trong thời gian du khách nghỉ dưỡng, đã thu hút sự chú ý không chỉ trong khu vực mà còn trên phạm vi quốc tế.

Puncak đặc biệt thu hút khách du lịch tới từ Trung Đông. Ảnh: Indonesian Fortune

“Hôn nhân vui vẻ”: Hình thức hôn nhân ngắn hạn

Tại các khu nghỉ dưỡng trên núi Kota Bunga, Puncak, không ít khách du lịch, đặc biệt là nam giới đến từ Trung Đông, đã tham gia vào những “hôn nhân tạm thời” với phụ nữ địa phương. Những cuộc hôn nhân này không phải để xây dựng gia đình lâu dài, mà nhằm phục vụ nhu cầu ngắn hạn của du khách. Họ sẽ tham gia một lễ cưới đơn giản, trong đó người chồng phải trả một khoản tiền sính lễ cho cô dâu, sau đó cả hai sống cùng nhau như vợ chồng trong thời gian ngắn. Khi người chồng kết thúc kỳ nghỉ hoặc chuyến công tác, họ sẽ chia tay và “ly hôn”.

1 lễ cưới hờ ở Puncak Ảnh: SCMP

Theo Los Angeles Times, những thỏa thuận tạm thời này được gọi là “hôn nhân vui vẻ”, và đang trở thành một dịch vụ phổ biến tại Puncak. Ban đầu, các cô gái được giới thiệu qua người quen hoặc thành viên gia đình. Nhưng ngày nay, dịch vụ này đã có sự tham gia quản lý của các công ty môi giới chuyên nghiệp, biến nó thành một hình thức kinh doanh có tổ chức.

Câu chuyện từ những “cô dâu tạm thời”

Cahaya, một phụ nữ địa phương, chia sẻ với Los Angeles Times rằng cô đã tham gia hơn 15 cuộc hôn nhân ngắn hạn kể từ khi mới 17 tuổi. Những “chồng tạm” của cô hầu hết đến từ các quốc gia Trung Đông, bao gồm cả những người đàn ông giàu có từ Ả Rập Xê Út. Cô kể về người chồng đầu tiên của mình, một du khách ngoài 50 tuổi, người đã trả khoảng 850 USD cho cuộc hôn nhân này. Tuy nhiên, sau khi môi giới và các bên tổ chức đám cưới lấy phần lợi nhuận của mình, cô chỉ còn lại khoảng 425 USD. Sau năm ngày, người đàn ông rời đi và cả hai chính thức “ly hôn”.

Cahaya cho biết, thông qua mỗi cuộc hôn nhân, cô kiếm được từ 300 đến 500 USD, số tiền này giúp cô trang trải cuộc sống và chăm sóc ông bà bị ốm. Tuy nhiên, cô cũng nhận thức rõ rằng đây không phải là một công việc có tương lai bền vững. Một phụ nữ khác, Nisa, người đã kết hôn tạm thời ít nhất 20 lần, thừa nhận rằng cô không bao giờ muốn quay lại công việc này sau khi lập gia đình với một người đàn ông Indonesia làm việc tại văn phòng di trú.

Phản ứng và chỉ trích

Sau khi dịch vụ này được truyền thông Trung Quốc đưa tin, đặc biệt trên các trang mạng xã hội như Weibo, dư luận đã dậy sóng với nhiều ý kiến chỉ trích. Nhiều người bày tỏ bức xúc trước việc các tổ chức lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của phụ nữ địa phương để phục vụ nhu cầu của du khách nước ngoài, biến điều này thành một phần của ngành du lịch. Một số bình luận trên Weibo nhấn mạnh rằng, thay vì phụ thuộc vào những cuộc hôn nhân ngắn hạn này, phụ nữ tại Puncak cần được tiếp cận với giáo dục và các cơ hội để tự nuôi sống bản thân một cách bền vững.

Dịch vụ “hôn nhân vui vẻ” tại Indonesia không được luật pháp công nhận. Theo quy định của pháp luật Indonesia, hôn nhân phải được xây dựng dựa trên nền tảng tạo lập mối quan hệ gia đình bền vững và ổn định, điều mà các cuộc hôn nhân ngắn hạn này không đáp ứng. Chính vì vậy, những cá nhân hoặc tổ chức tham gia dịch vụ này có thể bị xử phạt nặng về tiền, thậm chí là án tù.

Dịch vụ “vợ tạm, chồng hờ” tại Puncak đã mở ra nhiều tranh cãi về mặt đạo đức, xã hội và pháp lý. Trong khi nó giúp một số phụ nữ kiếm được nguồn thu nhập ngắn hạn, thì đồng thời cũng làm dấy lên những vấn đề về quyền lợi của phụ nữ, sự bất bình đẳng và khai thác hoàn cảnh khó khăn. Trước sức ép từ dư luận và các tổ chức xã hội, chính quyền Indonesia đang đối mặt với thách thức trong việc kiểm soát dịch vụ này, đồng thời tìm cách bảo vệ quyền lợi của những người phụ nữ tại các vùng quê nghèo.

Bài liên quan

“TRIPMAP là trang thông tin tổng hợp, công cụ hỗ trợ, chỉ dẫn du lịch Việt Nam. Thông tin được cập nhật thường xuyên bởi người bản địa của mỗi khu vực. Người thổ địa trả lời, chỉ dẫn người du lịch thông qua hệ thống tin nhắn và điện thoại.”